Những con cá chết trên bãi biển miền Trung Việt Nam.
(Hình: STR/AFP/Getty Images)
“Sống
chết mặc bay!” là truyện ngắn đầu tay và nổi tiếng nhất của nhà văn
Phạm Duy Tốn, in trên báo Nam Phong vào Tháng Mười Hai, 1918, mô tả hai
hình ảnh tương phản một của những người nông dân vất vả, hoảng hốt trước
cảnh đê vỡ, vì mưa to gió lớn vào lúc nửa đêm, còn nhà cầm quyền địa
phương đang dở chơi ván tổ tôm trong căn phòng ấm cúng, kẻ hầu người hạ,
mặc kệ số phận dân đen.
Hoạt
cảnh ấy, gần cả một thế kỷ sau, trên đất nước khổ đau, khốn nạn này lại
xẩy ra. Tình trạng thảm họa vì biển thấm độc, sinh vật ở biển chết trôi
dạt vào bờ, nghêu sò ốc hến cũng nằm phơi mình há miệng, đến chim trời
cũng chung số phận chết khô, và dân chúng, ăn cá cũng tử vong, mà ngư
dân sống nhờ đại dương cũng đang chết dần chết mòn, và tất yếu là
chết... đói, tương lai là mang bị gậy vào đất liền đi ăn xin. Nhưng cho
đến giờ này những nhà lãnh đạo, cai trị dân vẫn chưa tìm ra nguyên nhân,
đang tìm cách chống đỡ cho Formosa.
Báo
chí đã tìm ra công ty TNHH gang thép Hưng Nghiệp Formosa Hà Tĩnh, thuộc
khu kinh tế Vũng Áng, đã nhập về 300 tấn chất cực độc để sử dụng thời
gian qua rồi thải ra biển, hàng ngày xả lượng nước khổng lồ ra đáy biển
bằng đường ngầm qua đường ống chìm dài tới 1.5 km. Trong khi đó quan
chức nhà nước cho là đường ống xả nước ấy có giấy phép, đúng quy trình
mà không nhắc gì đến chuyện Formosa thải ra biển những hóa chất gì! Phải
có thế lực nào che chắn, một công ty ngoại quốc lại có thể nói thẳng
vào mặt người dân nước Việt: “Chọn một trong hai thứ, sắt thép hoặc cá
tôm!” Sắt thép nào chưa thấy, chỉ toàn nhập từ Tàu, mà người dân Việt đã
dở sống dở chết!
Nước
Việt Nam có bờ biển dài hơn 3,000 km, đáng lẽ phải là một thiên đường
của ngư phủ nước Việt, nhưng từ ngày có đảng về, ngư dân bắt đầu có một
đời sống tủi nhục. Ngư dân đánh cá trong hải phận Việt Nam bị Trung Cộng
bắn chết, bắt bớ, đốt tàu, thậm chí trong nhiều tấm ảnh ghi lại, ngư
dân Việt phải chấp tay lạy bọn Tàu, mà đảng vẫn kiêng dè, “sống chết mặc
bay,” không dám can thiệp, không dám cả chuyện gọi đích danh cái đất
nước khốn nạn ấy, cho nên chữ “tàu lạ” mới có trong chữ nghĩa Việt Nam.
Sao
đảng Cộng Sản Việt Nam lại hèn hạ đến thế, đụng đến hai chữ Trung Quốc
như đụng đến mồ mả, dòng họ của Bộ Chính Trị nhà nó. Nếu không vậy, sao
Việt Khang, Đinh Nguyên Khang, Điếu Cày, Lư Văn Bảy... và hàng nghìn
người bày tỏ thái độ chống Trung Cộng bị bắt, bị cầm tù vì tội “tuyên
truyền, chống phá nhà nước.” Thì ra đảng đã đồng hóa nhà nước Tàu và nhà
nước ta làm một.
Chính
quyền Cộng Sản Việt Nam trong chính sách mỵ dân luôn luôn rêu rao đảng
là “người đầy tớ thật trung thành của nhân dân,” nhưng thật tình đảng
đang lo quyền lợi của đảng, vì không có chỗ dựa vào thành trì Trung
Cộng, thì đảng đã chết toi từ lâu. Cộng Sản Việt Nam mượn súng đạn của
Tàu để củng cố quyền lực. Cho nên Bộ Trưởng Quốc Phòng Phùng Quang Thanh
mới phát biểu: “Tôi thấy lo lắng lắm, không biết tuyên truyền thế nào,
chứ từ trẻ con đến người già có xu thế ghét Trung Quốc. Ai nói tích cực
cho Trung Quốc là ngại. Tôi cho rằng, cái đó là nguy hiểm cho dân tộc!”
Vậy ra là y lo mất lòng Trung Quốc, chứ không hề nghĩ đến số phận đất
nước!
Về
chuyện tôm cá, thì trong cuộc họp báo của thứ trưởng Bộ Tài Nguyên-Môi
Trường, khi phóng viên đặt vấn đề “tài nguyên môi trường Thừa Thiên-Huế,
chỗ có hàng loạt bè cá bị chết, họ có nói là trong nước kiểm nghiệm có
cả kim loại nặng như là crom...,” nghĩa là chưa đụng gì đến cái tên
Formosa, thì “đầy tớ nhân dân” Võ Tuấn Nhân đã sợ hãi, líu lưỡi: “Không,
không, để cho anh nói hết. Nói riêng với em, đừng hỏi câu đó, hỏi câu
đó tổn hại cho đất nước của mình. Nhá!” Đất nước đã tổn thương hằng chục
năm nay rồi, không phải vì một câu hỏi đụng chạm quyền lợi của nhà cầm
quyền Hà Nội, tức là quyền lợi của Formosa.
Trong
khi thợ lặn Vũng Áng bị chết, dân chúng ăn cá dạt vào bờ cả gia đình bị
ngộ độc qua đời, thì vẫn có một nhóm “Lê Lai cứu chúa,” như Đặng Ngọc
Sơn, phó chủ tịch tỉnh Nghệ Tĩnh, dám nói: “Những loại hải sản như mực,
tôm, cua cá vẫn đang sống thì người dân có thể ăn được. Ngoài ra, người
dân cũng có thể yên tâm tắm biển ở các vùng biển này.”
Trong
khi cả nước than khóc vì biển đang bị đầu độc, trong đó có biển Thừa
Thiên-Huế, ngư dân đang đói, cố đô vẫn tưng bừng khai mạc Festival Huế,
và ông Nguyễn Dung, trưởng ban tổ chức, tuyên bố: “Hiện tượng cá chết
không ảnh hưởng đến Festival Huế!” thể hiện cái tinh thần “sống chết mặc
bay” của những “đầy tớ nhân dân,” và ông cũng cho hay, tỉnh cam kết bảo
đảm thực phẩm an toàn phục vụ du khách và can đảm nói rằng: “Nếu ai bị
ngộ độc thực phẩm, tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm!” Không biết ông
lấy cái gì ra để bảo đảm, tiền của thu từ nhân dân, chức vụ của ông...
Từ trước đến nay Cộng Sản Việt Nam chưa bao giờ nhận lỗi của mình, mà
cái lỗi nặng nhất là tham vọng cướp chính quyền, nướng hàng triệu thanh
niên miền Bắc vào lò lửa bom đạn chiến tranh, để đưa đến một đất nước
hôm nay, nợ nần, tụt hậu và đạo lý suy đồi!
Mới
đây thôi, khi cá đã chết đầy biển, ông Nguyễn Phú Trọng, tổng bí thư
đảng CSVN, đi thăm công trình nhà máy thép Sơn Dương, Vũng Áng, hoàn
toàn không dám đề cập đến nguyên nhân thảm họa đang xảy ra, vẫn không có
một tiếng nói nào về tình trạng ô nhiễm Biển Đông, cũng không quan tâm
thăm hỏi gì đến ngư dân. Đặc khu Vũng Áng đã được chính thức xem như là
một vùng “đất tư” của Trung Cộng tại Việt Nam từ ngày 14 Tháng Bảy,
2014. Chính phủ CSVN đã ký khế ước với chủ tịch Formosa, đầu tư $97 tỷ
và cho thuê vùng đất này trong 70 năm. Tiền đầu tư là $97 tỷ, tiền cho
thuê đất 70 năm là bao nhiêu? Thông lệ “bôi trơn” và “lại quả” dành cho
Bộ Chính Trị là bao nhiêu? Chúng ta chưa nói đến những công trình đầu
tư, cho thuê mẫu đất, bao nhiêu mẫu rừng khác trên toàn cõi Việt Nam, và
đầu não lãnh bao nhiêu %. Chín năm làm thủ tướng, ông Nguyễn Tấn Dũng
kiếm được bao nhiêu tiền?
“Sống chết mặc bay, tiền thầy bỏ túi!” thì ăn làm sao, nói làm sao bây giờ.
Dân tộc Việt Nam là dân tộc vô phúc nhất, từ ngày nhân dân nhận chịu thảm họa Cộng Sản cho tới giờ.
Huy Phương
No comments:
Post a Comment